Pheromone hấp dẫn – Chương 12


Chương 12

Edit: Quýt

Beta: Tứ Diệp Thảo

Đây là câu thần chú mà mẹ cậu hay nói khi cậu còn bé.

Thuở ấu thơ, nếu Quý Miên đau đầu mệt mỏi hay gặp phải một việc khó khăn không thể giải quyết, mẹ cậu sẽ cười híp mắt mà nói câu này với cậu, dường như nó có một nguồn năng lượng khiến Quý Miên như biến thành một quả tên lửa, nhờ một câu nói có thể phóng mạnh lên trời.

Cũng thật kì lạ, Quý Miên không hiểu tại sao khi mình chống trả không được muốn nhảy xuống để trốn thì cậu lại nhớ đến câu nói đó. Gió đêm lạnh lẽo gào thét bên tai cậu, dường như cậu nghe được một giọng nói dịu dàng của phụ nữ.

Tiến lên! Nhóc Bông Gòn.

Không ngờ, câu thần chú này thật sự mang lại cho cậu một nguồn sức mạnh nào đó, trong nháy mắt, cậu cảm thấy mình như một con diều trên trời cao, như con cá chép đang vượt vũ môn, cả người cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.

Bịch!

Cậu duỗi thẳng tay, dùng hết sức mà vươn người sang mép tường bên kia, tay còn lại giữ ở nóc nhà, khi lòng bàn tay chạm vào mép tường lạnh lẽo, cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Cánh tay dùng hết sức đẩy cả thân người hướng lên trên.

Nhưng cậu không ngờ rằng Lưu Vũ tuy di chuyển chậm chạp nhưng sức lực lại mạnh một cách kì dị, hai cánh tay chỉ cần tùy ý dùng lực đã có thể kéo người bật một đoạn xa. Trong lúc Quý Miên đặt một chân lên nóc nhà thì Lưu Vũ cũng đã bò đến mái nhà ngang vị trí của cậu, có ý đồ bắt lấy chân trái còn đang chơi vơi của cậu.

May mắn đúng lúc đấy Quý Miên quay đầu lại, nhác thấy vậy bèn nhanh như chớp rút chân trái của mình về.

“Cục cưng thật kiên cường, không chịu bỏ cuộc nhỉ.” Bắt hụt chân cậu, Lưu Vũ nhếch mép cười, nhìn giống hệt một tên thần kinh mặt bị co giật.

Quý Miên không để ý đến cậu ta, vừa bò lên mái nhà liền chạy theo hướng thông xuống lầu dưới.

“Cứ chạy tiếp đi.” Lưu Vũ vừa lúc cũng leo đến, lắc lư cổ, cười nói: “Thông báo được gửi trên web trường cưng chưa xem ha? Cuối tuần trước có một người rơi từ trên sân thượng xuống, trường học đã quyết định trước khi sự việc được điều tra rõ ràng thì cửa thoát hiểm của sân thượng trên các tòa nhà ký túc xá đều khóa lại…Cưng có gan nhảy lầu chứ?”

Quý Miên vừa mới chạm đến tay nắm cửa: “…”

Fuck! Thật sự khóa lại rồi!

Rõ ràng nhiệt độ bây giờ mát mẻ nhưng Quý Miên đầu đầy mồ hôi, cậu kéo mạnh cửa ba bốn lần nhưng tay nắm cửa vẫn không nhúc nhích mảy may.

Quý Miên đều choáng váng cả người.

Nên làm gì bây giờ? Cậu phải tiếp tục chơi trò đuổi bắt với Lưu Vũ trên sân thượng nữa sao?

Papa Tô Tinh Nghi, nể tình mấy tháng từng hợp tác làm CP trong game với nhau, mau đến cứu con đi!

Quý Miên gấp đến muốn khóc, trong lòng hoảng loạn, tiếp tục gửi cho Tô Tinh Nghi một tin nhắn nữa.

Quý Miên: “Bảo vệ chừng nào mới đến đây vậy?”

Không hề có tin nhắn hồi âm.

“Cưng đã không còn đường chạy nữa rồi.” Lưu Vũ chậm rãi đi tới, nở nụ cười độc ác: “Uổng phí sức lực như vậy cũng chả khác gì muối bỏ bể, chi bằng bây giờ đi theo anh đây, anh thấy…đói lắm rồi!”

Bộp!

Một tiếng xé gió vang lên, một tia sáng đỏ sượt ngang qua chóp mũi Lưu Vũ, chỉ nghe hai tiếng “két két” vang lên, mặt đất trên sân thượng trong nháy mắt nứt ra một khoảng rộng bằng hai ngón tay, dài tầm năm mươi centimet, những mảnh vỡ  bay tán loạn tứ tung.

Độ cứng của vật liệu xây dựng kiến trúc bây giờ không thể nào sánh với loại xi măng thông dụng ở thế kỷ 21 được.

Lưu Vũ dừng bước, vẻ mặt sửng sốt mà quay đầu lại.

Dưới ánh trăng sáng hiện lên một bóng dáng cao gầy, nhanh nhẹn vụt lên sân thượng, vạt áo mở rộng bị gió thổi bay phấp phới. Tay phải của Tô Tinh Nghi cầm một cây súng, nòng súng đen ngòm đối diện Lưu Vũ, giống như đang nhìn một người đã chết.

“Đi theo mày?” Hắn nhếch mép khinh thường: “Nằm mơ.”

Tiếng còi báo động từ dưới lầu vang lên, trong chốc lát đã vọng khắp các tòa nhà trong sân trường.

“Các học viên chú ý, thiết bị giám sát lầu số 15 phát hiện đã có người rơi vào kỳ phát tình, đề nghị các Alpha và Omega đang ở ký túc xá ở yên trong phòng để tránh bản thân bị ảnh hưởng, nếu có bất kỳ phản ứng bất thường nào, hãy gọi điện thoại cho phòng bảo vệ theo đường dây nóng 20200202 để được giúp đỡ. Xin nhắc lại, thiết bị giám sát lầu số 15, …”

“Chi đội một báo cáo, mục tiêu đang trên đường chạy tới tòa lầu 15”.

“Chi đội ba báo cáo, đã phong tỏa toàn bộ các vị trí xung quanh tòa lầu 15”.

“Chi đội sáu báo cáo, các máy phun khử mùi tự động đã xuất phát, đồng thời những người còn lại đưa nhân viên y tế đến trước tòa lầu 15, đề nghị các đồng chí tùy thời báo cáo mọi tình huống phát sinh.”

Cây súng mà Tô Tinh Nghi cầm trong tay so với những cây súng khác mà Quý Miên biết không hề giống nhau, nó nhìn giống như một món đồ chơi của trẻ em hơn, nòng súng so với thân súng lớn hơn một vòng. Mà Lưu Vũ đương nhiên dễ dàng nhận ra được nó, khi nhìn rõ được hình dạng phía sau của thân súng, vẻ mặt của gã hoàn toàn trở nên nghiêm túc.

“Súng năng lượng?” Lưu Vũ cắn răng nói: “Tôi không biết anh lấy vũ khí này từ nơi nào, nhưng anh không biết rằng vũ khí đều được quản lý chặt chẽ theo luật sao? Chỉ vì cứu thằng nhóc này…” Đôi mắt độc ác của gã trừng trừng nhìn Quý Miên. “Beta thì tìm ở đâu chẳng được, vì tên này mà vi phạm luật lệ, anh cảm thấy đáng giá sao?”

“Không nhọc mày phải hao tâm”.

Vẻ mặt Tô Tinh Nghi thản nhiên, dùng súng chỉa thẳng vào gã, từng bước tiến đến. “Giữ lại một chút tinh thần để lo cho bản thân thì hơn…tố chất cơ thể bình thường, nhưng ngược lại mùi vị khá nồng đấy.”

Hắn hạ tầm mắt nhìn xuống, thoáng liếc qua hạ bộ của Lưu Vũ, trong ánh mắt hiện lên hai phần khinh bỉ.

Dáng người hắn cao, ánh mắt nhìn từ trên xuống, càng đến gần lại càng mang đến cảm giác áp lực nặng nề .

Lưu Vũ nhìn thấy được sự khinh thường trong ánh mắt của hắn, cắn răng nghiến lợi nói: “Tao cần gì phải lo, muốn kiện tao tội hiếp dâm à? Chứng cứ đâu? Trên đoạn đường này làm gì có camera giám sát… Phải rồi, không bằng đợi đến lúc bảo vệ đến, tao sẽ báo cáo với họ là chúng mày lén lút hẹn hò đêm hôm khuya khoắt, bị tao bắt gặp tại trận nên mới có ý định gắp lửa bỏ tay người,…”

Qúy Miên trợn mắt nhìn hắn: “Bát nước bẩn kiểu này mà mày cũng hắt được?”.

Tô Tinh Nghi nhấc tay trái lên, ngón tay thon dài được ánh trăng phác họa ra những đường nét mạnh mẽ, tựa hồ một chỉ lệnh cấm ngôn, Quý Miên phút chốc im bặt.

“Tao chỉ đang lo lắng cho mày, mày nên làm gì khi bảo vệ yêu cầu mày phải khai báo bản thân đã dùng thuốc gì mà có thể tỏa ra một lượng lớn khí vị của Alpha ngay trong ký túc xá Omega …” Ánh mắt khinh thường của Tô Tinh Nghi quét từ trên xuống dưới, âm thanh nhàn nhạt: “ Beta”.

Beta? Chẳng lẽ cậu ta không phân hóa?

Quý Miên nghe mà sững sờ.

Ngay lúc này, sắc mặt Lưu Vũ nhanh chóng trầm xuống, trọng tâm hạ thấp, tấn công một quyền vào Tô Tinh Nghi. Tô Tinh Nghi không thèm chớp mắt một cái, không rõ hắn di chuyển như thế nào mà tấn công đáp trả gã nhanh như chớp, đạp một cú khiến Lưu Vũ bay ra xa, trong tay áo giấu một dây sắt bất chợt bay ra, trước khi Lưu Vũ kịp rơi xuống đất đã quấn quanh người gã, cột gã thành một cái bánh ú nhân thịt.

Ầm ầm ầm

Lưu Vũ không khác gì “Đạn chó xuyên giáp” (*) rơi đập xuống mặt đất, cả người bị kéo lê một đoạn dài rồi nằm im bất động.

(*) “Đạn chó xuyên giáp thoát vỏ ổn định bằng cánh đuôi”: câu nói từ một meme và video khá nổi bên Trung. Link video: https://www.bilibili.com/video/BV1KJ411z7tj/

Tô Tinh Nghi cúi đầu, dậm chân ‘thịch’ một cái, nghiền qua hố bom lúc nãy hắn vừa mới đánh ra trên mặt đất, sau đó mới tiến đến gần Lưu Vũ.

Ký túc xá vừa mới sóng yên biển lặng, bây giờ lại trở thành một đống đổ nát, Quý Miên nghe thấy tiếng của bảo vệ từ xa xa vọng đến từ phía sân trường, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ta, cậu ta còn sống không?”.

“Xã hội bây giờ đều tuân theo pháp luật” Tô Tinh Nghi đi đến bên cạnh Lưu Vũ, cất súng năng lượng, một tay xoay mặt gã lại, lộ ra một gương mặt sưng vù không thấy rõ ngũ quan. “Yên tâm, gã chỉ tạm thời ngất đi thôi, chút nữa giao cho bảo vệ là ổn rồi”.

“Nhưng mà” Quý Miên do dự hỏi: “Gã vừa mới nói sử dụng vũ khí sẽ phạm luật… anh sẽ bị ảnh hưởng sao?”

“Không có chuyện gì, tôi đã hủy hết chứng cứ, cậu không nói, tôi không nói, ai biết được tôi đã sử dụng súng?”.

Quý Miên trừng mắt, vô thức mà nhìn xuống cái hố bom bên kia, lúc này mới phát hiện Tô Tinh Nghi đã nghiền nát phía dưới, vị trí đó bây giờ trở thành một cái hố sâu.

Nói không chừng, vật liệu xây dựng kiến trúc này so với xi măng cứng hơn mấy lần?

“Hơn nữa” Lúc này, Tô Tinh Nghi đã quăng Lưu Vũ hôn mê bất tỉnh xuống, đi về phía Quý Miên, trong giọng nói còn có chút buồn cười. “Cậu không biết sao? Tôi mang họ Tô.”

 

“ Là ý gì…”

“Không có gì” Tô Tinh đến trước mặt cậu, chóp mũi hít hít: “Cậu dùng loại sữa tắm gì thế?”

“Hả?” Quý Miên thoáng chốc có chút ngỡ ngàng. “Cả ký túc xá đều dùng cùng một loại như nhau cả mà?”

Thống nhất dùng loại này… hình như là vị sữa bò.

Nhưng bây giờ mùi hương này…

Tô Tinh Nghi “A” một tiếng, lấy ra một cái bình xịt nhỏ, đặt trước Quý Miên rồi xịt ra: “Để phòng bất trắc”

“A…” Quý Miên bị hắn dọa sợ hết hồn, nhanh chóng nhắm mắt lại, muốn lùi lại nhưng không dám.

Chờ đến khi hắn phun xong mới dám mở miệng hỏi: “Đó là gì..”

“Phun khử mùi” Tô Tinh Nghi nói, hắn cởi áo khoác trên người xuống, phủ lên đỉnh đầu của Quý Miên.

Thời điểm đứng chung một chỗ vẫn luôn bình thường, cho đến khi đối phương khoác áo che lên người mình, Quý Miên mới phát hiện size của Tô Tinh Nghi lớn hơn cậu một vòng. Chiếc áo khoác còn mang theo hơi ấm cơ thể của hắn, khiến cho Quý Miên cảm thấy khó chịu: “Anh làm gì thế?”

“Trước khi đến đây tôi đã hỏi thăm bác sĩ, áo che trên người và bản thân cậu sẽ không có vấn đề gì, tuy rằng sẽ dễ khiến cậu cảm thấy muốn bài xích, nhưng sẽ không thấy khó chịu nữa. Một lúc nữa sẽ có nhiều bảo vệ đến đây, cho cậu mượn một chút.” Tô Tinh Nghi chợt ngừng vài giây, nhìn thấy khóe mắt của Quý Miên rịn ra chút nước mắt. “Nhìn cậu sợ muốn khóc luôn kìa.”

Quý Miên lúng túng dụi mắt một cái: “Mỗi khi phát bệnh tôi đều sẽ cảm thấy rất căng thẳng.”

Từ nãy đến giờ, Tô Tinh Nghi vẫn luôn đứng cách Quý Miên khoảng nửa mét, vừa lịch sự vừa đúng mực.

Đối phương ném cho cậu một chiếc bình nhỏ, Quý Miên bắt lấy, nhìn nhìn một lượt, cậu nhận ra đó là loại thuốc an thần mình hay dùng khi phát bệnh.

Quý Miên nói cảm ơn, mở bình thuốc ra uống hai viên thuốc. Có lẽ là tác dụng của thuốc đến nhanh, cậu cảm thấy nhịp tim đang mãnh liệt từ từ chậm xuống. Nhưng đến khi ý thức không còn thấy căng thẳng, bắt đầu thư giãn thì lại càng cảm thấy toàn thân trên dưới đau nhói từng đợt.

Quý Miên cắn môi.

Tô Tinh Nghi tựa như có con mắt thứ ba sau gáy, quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

Quý Miên lắc đầu: “Không sao.”

Bước chân của bảo vệ gần như đã đến dưới lầu, sau khi mở cánh cửa thoát hiểm này ra, bọn họ sẽ bị bắt đi ngay lập tức.

Quý Miên nhìn Tô Tinh Nghi, đột nhiên hỏi: “Vậy Lưu Vũ không phải là đến kỳ phân hóa sao?”

“Cậu nói gã?” Tô Tình Nghi liếc mắt nhìn cái bánh ú thịt đang nằm ở phía xa xa không nhúc nhích. “Không phải, gã vẫn là Beta, chắc là chỉ bị tiêm vào người một lượng lớn Pheromone sinh dục của Alpha.”

“Thì ra là vậy…”

“Tôi còn tưởng rằng ——”

“Hả?”

Tô Tình Nghi rũ mắt: “Cậu sẽ hỏi tôi vụ trả hóa đơn nước uống lần trước.”

À, đúng rồi, còn 400 đồng nước trái cây chưa trả.

Trong lúc Quý Miên nghĩ đến câu nói của hắn, cầu thang hướng đến cửa thoát hiểm đã bị bảo vệ mở ra, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua tung áo khoác của Tô Tinh Nghi trên người cậu lên cao.

Toàn thân Quý Miên bị một cơn đau đớn mãnh liệt đập vào bất ngờ, hai mắt tối sầm lại, cả người ngồi xổm xuống đất.

“Ui”

Cậu không đến nỗi ngất xỉu, nhưng ý thức lại trở nên mơ màng, tay chân giống như không còn là của mình nữa, cậu nghe được bên tai mình có rất nhiều tiếng người, tiếng bước chân chồng chéo lên nhau, còn nghe thấy cả tiếng ai đó liên tục gọi cậu, nhưng cậu không thể nào mở miệng đáp lại được, thậm chí không thể phát ra bất kì âm thanh nào để phản ứng lại, bởi vì cậu quá đau đớn.

Thật sự rất đau, không khác gì so với lúc đi ra từ khoang duy trì sự sống ở phòng thí nghiệm, cơn đau đớn như vừa bị sét đánh.

Quý Miên mơ màng nghĩ, đã hai năm rồi, các bác sĩ đều nói bệnh phóng xạ của cậu đã dần trở nên tốt hơn, vì sao lại như vậy…

“Bệnh phóng xạ?” Tô Tinh Nghi cau mày, dường như đang nghe thấy được một ngôn ngữ ngoài hành tinh: “Nghĩa là gì?”.

“Căn bệnh này tên khoa học được gọi là không dung nạp tia cực xạ, thật ra tỉ lệ phát bệnh rất lớn.” Bác sĩ lớn tuổi thu hồi lại máy móc đã kiểm tra, kiên trì giải thích cho hắn hiểu: “Chẳng qua tỉ lệ dẫn đến tử vong không cao, phần lớn người ít mắc phải loại bệnh này nên tên của nó không được phổ biến cho lắm.”

Ngay sau khi Quý Miên ngã xuống đất, một đội bảo vệ cuối cùng cũng đã tiến vào khu vực sân thượng tòa lầu 15. Một nhóm người mang Lưu Vũ đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh đi, đội điều tra và đội cấp cứu ở lại tiến đến vây quanh Tô Tinh Nghi.

Khuôn viên trường vốn yên tĩnh đã bị đánh thức, đêm nay không có người nào có thể tiếp tục ngủ được nữa.

Tòa lầu số 15 là nơi ở của Omega, nhưng hiện tại Pheromone của Alpha đã nồng nặc quá mức, có thể sẽ dẫn đến hậu quả một số Omega thân thể đã phát triển hoàn toàn rơi vào kỳ phát tình, sau đó sẽ gây ra hiệu ứng lây lan hàng loạt. Nếu xử lý việc này chậm trễ, nói không chừng ngoài Beta ra thì tất cả người trong trường học đều phải đi cách ly sinh lý.

Để cho nhân viên không bị phân tán, cũng để cho bảo vệ dễ dàng chỉ huy, Tô Tinh Nghi đề nghị với phòng bảo vệ cùng hắn trở về ký túc xá của mình để thẩm vấn. Như vậy, hắn và Quý Miên đang chữa trị cũng có thể ở gần nhau mà tiến hành.

Ký túc xá của hắn rất lớn, có đầy đủ phòng khách, phòng đọc sách, phòng ngủ, bây giờ lại trở thành phòng chỉ huy khẩn cấp có vẻ không thích hợp lắm, đây là đãi ngộ đặc biệt dành để khen thưởng cho những học sinh ưu tú của trường.

Trong lúc trưởng ban cảnh vệ đang chỉ huy khử sạch hết khí vị xung quanh tòa lầu số 15 thì Tô Tinh Nghi đã đi đến nơi bác sĩ đang khám bệnh cho Quý Miên.

Nhưng mà, bệnh phóng xạ?

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, loại bệnh này giống như gen của tổ tiên xa xưa, khả năng phát bệnh tương đối cao?”

Bác sĩ có chút bất ngờ: “Không ngờ ngài cũng để ý đến cái này.”

“Khoa học chẳng phải vẫn luôn thảo luận về bộ gen của tổ tiên nhiều năm qua còn gì.” Tô Tinh Nghi đáp: “Này chỉ là hứng thú cá nhân của tôi thôi.”

“Suy nghĩ của chúng ta giống nhau, chẳng qua cách nói khác nhau mà thôi.” Bác sĩ nói. “Con người khi tiến hóa hoàn toàn rồi sẽ không dễ dàng mắc bệnh phóng xạ nữa.”

“Tôi cũng có ý nghĩ tương tự, vậy tình trạng của cậu ấy là thế nào?”

“Khó mà nói chính xác được, có lẽ cần phải làm đo lường gen. Chẳng qua tôi vừa phát hiện, cậu bạn này đang trong quá trình điều trị bệnh phóng xạ, bây giờ chỉ cần kiểm tra bệnh án của cậu ta sẽ biết được ngay…”

Ông là bác sĩ được mời tới để cấp cứu khẩn cấp cho bệnh nhân, không phải là bác sĩ chính chuyên phụ trách bệnh tình của Quý Miên, trong trường hợp bệnh nhân chưa đồng ý ủy quyền, bác sĩ cấp cứu không có quyền tùy tiện kiểm tra bệnh án của bệnh nhân.”

Bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”. Tô Tinh Nghi nói “chờ một chút” liền đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là cảnh vệ phụ trách canh gác, trước tiên chào hắn một cái: “Thiếu tá, ngài có khách đến tìm.”

“Tôi còn chưa được trao quân hàm, không nên gọi như vậy.” Tô Tinh Nghi hỏi “Ai thế?”

“Họ nói là người phụ trách hạng mục thức tỉnh…”

Tô Tinh Nghi sững sờ.

Ở trong phòng khách có hai nam một nữ mặc áo blouse trắng dài đang ngồi chờ.

Hắn suy nghĩ một chút, nói cảm ơn với cảnh vệ, bước ra khỏi phòng ngủ.

“Tô thiếu tướng”

Một người đàn ông trong số đó theo bản năng hô lên, bị nữ nghiên cứu viên bên cạnh thúc cho một cú thật mạnh, đau điếng nhe răng trợn mắt không nói nên lời. Nữ nghiên cứu viên bây giờ mới nhìn Tô Tinh Nghi cười nói: “Tô thiếu gia, chào ngài, tôi nghe nói bệnh nhân của tôi đang nghỉ ngơi ở chỗ ngài, chẳng hay ngài có bằng lòng cho chúng tôi mang người đi không?”

Tô Tinh Nghi thậm chí không thèm ngồi xuống, ánh mắt đảo qua gương mặt của nữ nghiên cứu viên: “Cô là bác sĩ điều trị chính của Quý Miên.”

“Đúng vậy” Nữ nghiên cứu viên bị hắn nhìn mà áp lực lớn như núi, cảm thấy có chút khó chịu.

“Kế hoạch thức tỉnh?”

“Đúng vậy”

“Cái này là do các người gắn lên cậu ấy?” Tô Tinh Nghi ném ra một chiếc hộp nhỏ xíu màu đen.

Vật này được gắn bên trên thiết bị đầu cuối cá nhân của Quý Miên, đeo vào cổ tay, nếu không phải do Tô Tinh Nghi nhạy bén thì thật sự cũng không phát hiện ra.

“Đúng vậy” Nữ nghiên cứu viên nhìn thấy hắn không tỏ thái độ gì bèn vội vã giải thích. “Cái này được cậu Quý đồng ý mới gắn lên.”

“Cô cảm thấy tôi sẽ tin?” Tô Tin Nghi lạnh nhạt liếc nhìn.

“Đó là sự thật, Tô…thiếu gia” Lúc này, nam nghiên cứu viên còn lại vẫn luôn im lặng ngồi đó bỗng đứng lên, dùng thái độ thành khẩn nói: “Từ khi sở trưởng cam kết với cha của ngài, chúng tôi không còn tùy tiện bắt đối tượng thí nghiệm nữa…”.

“Vậy Quý Miên thì sao?” Tô Tinh Nghi xì khẽ một tiếng, “Đừng nói với tôi là cậu ấy tự nguyện đi theo các người đến sở nghiên cứu để làm chuột bạch chứ?”.

Ở cùng cha mưa dầm thấm đất, Tô Tinh Nghi quá rõ ràng suy nghĩ của đám nghiên cứu viên này, chẳng hạn như trường hợp của Quý Miên, xuất thân là Beta ở “Khu bình dân”, chỉ lo mỗi chuyện ấm no, rất dễ dàng rơi vào bẫy dùng tiền tài dụ dỗ của sở nghiên cứu, “Tự nguyện” trở thành đối tượng thí nghiệm của bọn họ.

“Không, không phải…”

Ba nghiên cứu viên dùng ánh mắt trao đổi một chút, liếc nhìn đám cảnh vệ đang canh gác ở các phòng khác ở phía xa, hỏi: “Chúng ta có thể trao đổi riêng được không?”.

Tô Tinh Nghi bắt đầu mở thiết bị đầu cuối xem như hồi đáp, chuyển hình thức trò chuyện từ trực tiếp sang thần kinh não bộ.

Âm thanh của của đối phương truyền thẳng đến bên trong não hắn.

“Tô thiếu gia, xem như nể mặt cha ngài, chúng tôi mới tiết lộ chuyện này ra, hi vọng ngài có thể giữ bí mật.”

“Thật ra Quý Miên… chính là người cổ đại, cũng là đối tượng tỉnh dậy thành công trong kế hoạch đánh thức người cổ đại mấy trăm năm qua”.

Tô Tinh nghi nâng mí mắt lên.

“Thật chứ?” Hắn hỏi.

“Đương nhiên là sự thật” Vẻ mặt nữ nghiên cứu viên nóng nảy “Thật ra, bình thường chúng tôi sẽ không quấy rối cuộc sống sinh hoạt bình thường của cậu ấy, vừa nãy chúng tôi nhờ con chíp giám sát nhận thấy hormone trong cơ thể Quý Miên vô cùng rối loạn, cho nên mới nhanh chóng chạy đến, chữa trị cho cậu ấy, đồng thời cũng ghi chép dữ liệu”.

Cô nói đến nửa câu cuối cùng, nghe có vẻ đáng tin hơn trước, Tô Tinh Nghi suy nghĩ một chút rồi rốt cuộc gật đầu: “Vậy trị ở đây luôn, ngày mai cậu ấy còn phải đi học.”

“Vậy…được” Ba nghiên cứu viên suy nghĩ một lát, miễn cưỡng đồng ý.

“Cậu ấy bây giờ đang trong phòng ngủ” Tô Tinh Nghi nhường đường “Gen của người cổ đại quý giá, hi vọng các người dốc hết sức để báo lên cấp trên.”

Nghiên cứu viên khó khăn đáp “Được”

Ba người dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Tinh Nghi, giống như chuột chạy qua đường xếp hàng tiến vào phòng ngủ.

Tô Tinh Nghi chưa đi vào cùng họ.

Hắn nhìn cánh cửa phòng màu trắng dần dần khép lại, rơi vào trầm tư.

Người mang gen cồ đại sống dậy…

Thật sự bất ngờ.

Nhưng hóa ra sự việc là như vậy.

Rất nhiều tư liệu về lịch sử nhân loại đều đã bị thất lạc trong quá trình khai phá vũ trụ, chỉ còn giữ lại được một chút, chí ít Tô Tinh Nghi đã từng được học trong văn tự được ghi chép lại, người cổ đại không phân chia sáu giới tính.

Bệnh phóng xạ, Quý Miên không thể phân biệt được Alpha, Beta, Omega….Tất cả những điều này đều đã có câu trả lời.

Đương lúc việc khai hoang ở tinh cầu 17 không thuận lợi, biết được Quý Miên là người cổ đại, hắn giống như một người lữ hành lang thang đã lâu trong sa mạc, vô tình tìm thấy một cây Hắc Mai Biển (*) trĩu quả mọng.

(*) Cây Hắc Mai (tên tiếng Latinh: Hippophae rhamnoides Linn), họ Elaeagnaceae, Hắc Mai Biển là một loại cây bụi rụng lá, có đặc điểm là chịu hạn, chống bão cát, có thể nhiễm mặn tồn tại trên đất liền, nó được sử dụng rộng rãi để bảo tồn đất và nước.

Chỉ là mơ hồ có chút hi vọng, khả năng thành công cũng chưa chắc nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chút vui vẻ.

Hắn nhìn trong phút chốc, cất bước đi đến phòng đọc sách.

Nơi này đã được trưng dụng thành phòng thẩm vấn tạm thời, từ bên ngoài có thể loáng thoáng truyền đến tiếng gào thét giống hệt dã thú của Lưu Vũ, Tô Tinh Nghi nhếch môi cười, thấp giọng nói: “Bị Pheromone làm nhũn não rồi à?”.

“Không phải” Một cảnh vệ canh gác cất giọng kèm theo ý châm biếm. “Thật sự nghĩ rằng sở hữu được Pheromone của Alpha là tốt sao? Hừ, đây chính là hậu quả.”

“Có hỏi ra được nguồn gốc của thuốc không?”

“Tôi nghĩ đầu óc tên này bây giờ không còn tỉnh táo, đội trưởng đang cân nhắc có nên đưa cho gã một cái “cốc thẩm du” để gã giảm bớt triệu chứng hay không…”

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Đều đã khám qua mấy vết thương bị đánh, cần thời gian mới biết kết quả.”

Tô Tinh Nghi suy nghĩ một chút. “Ngoại trừ “cốc thẩm du”, còn một biện pháp khác thường dùng trong quân ngũ có thể khiến gã tạm thời khôi phục được ý thức, các người có biết đến biện pháp đó?”

“Ngài nói là…” Ánh mắt Cảnh vệ sáng lên. “Ngài chờ một lát, tôi đi thông báo với đội trưởng một tiếng.”

Trình tự hợp pháp vẫn rất cần thiết, Tô Tinh Nghi gật gật đầu

Cảnh vệ gõ cửa đi vào, một lúc sau bước ra, dẫn Tô Tinh Nghi vào trong phòng.

Bên trong phòng sách, người của đội cảnh vệ xếp hàng đứng phía sau bàn, biểu cảm bất lực nhìn cái bánh ú nhân thịt đang lăn lộn vùng vẫy.

“Biện pháp này chưa từng được ghi chép là đã sử dụng qua” Cảnh vệ trưởng liếc mắt nhìn Tô Tinh Nghi một cái: “Pheromone của tôi không đủ mạnh, làm phiền ngài”.

Tô Tinh Nghi lắc đầu, tháo nút áo trên cùng ra, nhắc nhở: “Có thể sẽ cảm thấy khó chịu”.

Cảnh vệ trưởng thở dài một hơi, trừng mắt nhìn cấp dưới, phất tay một cái: “Tôi sẽ cố gắng nhẫn nhịn, còn các cậu ra ngoài trước đi, tránh để tự làm mình bị thương.”

“Vâng” Đa số cảnh vệ đều là Alpha, nghe vậy người nào người nấy đều tái mặt rời khỏi, chỉ còn lại hai Beta ở lại trong phòng thẩm vấn ghi chép.

Nhác thấy cửa phòng sách vừa khép chặt lại, Tô Tinh Nghi nhìn Lưu Vũ đang rít gào, điên loạn cọ người xuống tấm thảm dưới đất, đôi mắt híp lại.

Vạn trượng biển gầm, đất bằng dậy sóng.

Mặt biển ngày thường bằng phẳng lạnh lẽo bị chấn động, mang theo phong ba bão táp tựa hồ có thể nuốt hết ý thức con người, mạnh mẽ dữ dội ập đến người Lưu Vũ ——


Tứ Diệp Thảo: mình sẽ cho xưng hô thay đổi tùy theo tình huống truyện và cảm xúc của nhân vật nhé

Gửi phản hồi (Mọi người cứ tám tự nhiên nhé)____ (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥ ( ͡° ͜ʖ ͡°) ♪ ヽ (^^ ヽ) ♪ ♪ (/ _ _) / ♪ ╰ (▔∀▔) ╯Σ (° △ ° |||) (╥﹏╥) (눈 _ 눈) (‡ ▼ 益 ▼)(* ꒦ ິ ꒳꒦ ີ) („ಡ ω ಡ„) ∑ (O_O;) (╯ ° 益 °) ╯ 彡 ┻━┻ _(: 3 」∠)_

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.